(Truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần – Dịch full 3171 chương)
Tác Giả: Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết
Thể loại:
- Tiên hiệp, Đô Thị, Hài Hước
Truyện này không phù hợp với những đạo hữu thích nam chính bá đạo, siêu quần các kiểu đâu, nếu thích các đạo hữu có thể chọn Đế Bá, Đế Tôn. Còn nam chính trong truyện Tu Chân Liêu Thiên Quần khởi đầu quá ư là bình thường, lần hạ sát người đầu tiên của mình còn khiến hắn mất ngủ, khó chịu mấy ngày liên tục nữa là.Truyện hay ở chỗ tình tiết là chính.
Lối hành văn cuốn hút, đơn giản nhưng tính giải trí hài hước khá cao, không hề đặt nặng vào các vấn đề ân ân oán oán quá nhiều như các truyện tiên hiệp cổ điển khác. Khi đọc truyện ta sẽ cảm nhận được sự ước vọng cá nhân trong mỗi người, nhất là các đạo hữu đam mê thể loại tiên hiệp, huyền huyễn.
Mỗi người chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều trải qua thời kỳ đó, chỉ là có chút người biểu hiện ra, có vài người là giấu ở đáy lòng. Bởi vì mong ước và thực tại quá khác biệt, mộng đẹp trở thành người có năng lực cao cường lúc nào cũng vô cùng thoải mái, tuyệt diệu, trường sinh tiêu dao, di sơn đảo hải, trường kiếm nhân gian, đây là từ cổ chí kim bao nhiêu người mơ mộng? Chẳng qua là theo tuổi tác tăng trưởng, thực tế mơ mộng đã bể tan tành, mọi người chỉ có thể đem mơ nấp trong đáy lòng, không nghĩ nhiều nữa.
Mơ cuối cùng là mơ…
Nếu là truyện khác, việc đầu tiên của một lão quái sau khi kết thúc bế quan vài trăm năm hẳn là ra tông môn tìm kẻ thù, thu bảo, tìm kì ngộ tăng tiến tu vi…
Thế nhưng trong Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần thì lại khác, đó là phải tìm hiểu ngôn ngữ, nếp sống, tập thích nghi với xã hội hiện đại, khoa học kĩ thuật phát triển. Là những thứ chính yếu mà những người đọc như chúng ta thường băn khoăn, và các tác giả mạng cũng thường phớt lờ đi.
Truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần đã phá bỏ hoàn toàn “thường thức tu chân” do các tác giả mạng, các đại thần khác dựng nên cho mọi người từ xưa tới giờ. Những điểm chính của truyện thế này:
1. Tu chân là phải gắn với hiện đại hóa, khoa học kĩ thuật, gắn liền với dòng chảy thời đại. Vì thế mà có Thiên kiếp “hiện đại hóa” với đầy đủ vũ khí hạt nhân, bom nguyên tử, đầu đạn, tên lửa….
Tất nhiên, thân là người tu tiên cũng có giới hạn về sức chịu đựng. Ví dụ một kẻ mới nhất, nhị phẩm thì chết chắc dưới bom nguyên tử.
Do đó, thường thức tu chân cũng phải thay đổi, bế quan cũng phải lựa chọn nơi bế quan thật kỹ càng, kẻo không lại có trường hợp nằm ngay vùng giao chiến và lãnh nguyên quả bom hạt nhân vào đầu. Hoặc có rời trái đất đã quá đông đúc tìm nơi bế quan cũng không được đi lên mặt trăng mà phải đến những hằng tinh xa xôi khác, vì con người hiện đại cũng đã khám phá và đang thám hiểm mặt trăng – dính đến thì phiền!
Thậm chí còn phải am hiểu huyễn thuật để tiện tay xử lý rắc rối giữa xã hội hiện đại….
2. Có thể dùng đồ vật hiện đại kết hợp với linh khí, nghiên cứu tu chân thành pháp bảo.
Sơ đẳng nhất của dạng này, là main chính của truyện – 1 sinh viên đại học Giang Nam tốt bụng, auto Ế, đã dùng lò vi ba, nồi nấu lẩu điều chế ra thối dịch thể, thành công bước lên con đường tu tiên.
Có điện thoại được chỉnh lý gọi xuyên hành tinh.
Có bí kíp, thuật pháp được lưu trữ trong USB.
…..
3. Không phải cứ tu chân thì lúc nào cũng âm âm mưu mưu, cá lớn nuốt cá bé, hạ sát người cướp của, mạng người tu chân như cỏ rác.
Trong truyện này, ta thấy được thế giới tu chân như xã hội hiện tại. Mọi người đối xử hòa nhã, đúng mực, đúng mức. Có tranh đấu, có đánh hạ sát, nhưng trong một khuôn khổ chấp nhận được.
4. Truyện HÀI, HÀI, HÀI vô đối, HÀI cực kỳ hài
Ta chỉ có thể nói rằng nét hài của tác giả rất duyên, từ hài dí dỏm của Hoài Linh cho tới hài trắng trợn của Châu Tinh Trì, nói chung đủ cả.
5. Không sắc, không hậu cung một nùi đủ người.
6. Có âm mưu, âm mưu suy tính sắp đặt sâu xa đến mức đọc lướt lướt qua, tới >1.500 chương vẫn chưa rõ ràng.
7. Truyện cực kỳ YY, trình TỰ SƯỚNG cao ngất. Thế nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý (!!!)
No related posts.