Vương Hạo xuyên không có được hệ thống.
Ở người khác sẽ nghĩ làm thế nào vang danh thanh sử sách, còn hắn lại muốn để tiếng xấu muôn đời.
Vì sao? Bởi vì hệ thống tên là hệ thống vai ác lớn, yêu cầu hố người, làm chuyện xấu, bị người phỉ nhổ…… Mới có thể sử dụng?
Vương Hạo tỏ vẻ vô tội: Cái này trách ta được sao? Ta vốn là thiếu niên thuần khiết, đều là hệ thống và tác giả sai.
Hệ thống tỏ vẻ khinh bỉ: Người tiện không thể trách hệ thống, vô sỉ không thể oán tác giả.
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vũ Trụ Trùm Phản Diện (Dịch-Hoàn)!
– Á… Đau đầu quá!
Vương Hạo khẽ xoa đầu. Tối hôm qua hắn cũng không biết bị người ra chuốc cho bao nhiêu chai bia.
– Cái gì? Không đúng, đây là nơi nào vậy?
Khi Vương Hạo ngái ngủ mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt không phải là gian phòng quen thuộc của mình. Đây làmột gian phòng thí nghiệm, bên trong có các loại ống nghiệm, đèn cồn, các loại dụng cụ cốc đong hóa học.
– Ta đang nằm mơ sao?
Vẻ mặt Vương Hạo mờ mịt. Tối hôm qua hắn cùng mấy người bạn đồng nghiệp đi uống rượu, những tên đó sẽ không đến mức ném hắn ở trong phòng thí nghiệm nào đó chứ?
Chẳng lẽ là đám người này đố kị mình đẹp trai hơn bao nhiêu, hâm mộ năng lực làm việc của mình tốt hơn bọn họ, trong lòng ghi hận dự định mang mình đi giải phẫu sao?
– Đây là…
Khi Vương Hạo nhìn thấy được bàn tay của mình, hắn hoàn toàn bối rối, bàn tay này không chỉ nhỏ, còn trắng như vậy, quả thực không khác gì với bàn tay của nữ nhân.
– Á…
Đột nhiên, một ký ức xa lạ tràn vào trong đầu, Vương Hạo đau tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khi hai ký ức đan xen vào một chỗ, Vương Hạo hoàn toàn vỡ mộng.
Xuyên qua rồi sao?
Hắn thật sự xuyên qua!
Mà thế giới này lại đặc biệt khác hẳn với thế giới ban đầu của hắn. Tuy rằng ở đây cũng có sản phẩm khoa học kỹ thuật cao, nhưng đặc biệt lợi hại, du lịch giữa các hành tinh gì đó quả thực không khác gì ngồi xe lửa. Đáng kinh ngạc nhất chính là ở đây lại còn có một bộ hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, cái gì một quyền đánh nát ngôi sao, chân đạp các tầng trời cũng thật sự có thể thực hiện được.